Kẻ Bảo Hộ

Chương 6: Cháu rất giống mẹ.


Ngạo Thiên cùng Tiêu Nguyệt Nguyệt về lại khu biệt thự Ngọa Long. Suốt đường đi cả hai trở nên im lặng một cách lạ thường.

Tiêu Nguyệt Nguyệt nét mặt suy tư nhìn tên nam nhân đang hi hi ha ha chỉ trỏ khắp nơi, mắt bỗng sáng lên không kìm được hỏi:

- Ngạo Thiên, trong quân ngũ cậu làm ở bộ phận nào vậy.

- À làm văn phòng máy móc linh tinh thôi.

Thiên ca mặt không đổi sắc, thản nhiên cười.

- Hừ, không nói thì thôi ai thèm.

Tiêu Nguyệt Nguyệt bĩu môi khinh thường, trong lòng buồn bực. Cậu xem tôi là trẻ con ba tuổi sao, có nhân viên văn phòng bẻ tay người như bẻ cánh gà?

Dương Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ hậm hực của Nguyệt Nguyệt thì thầm buồn cười. Cũng không phải hắn không muốn nói mà thật sự là như vậy. Trong quân ngũ với chỉ số thông minh cao ngất, Ngạo Thiên được chiêu mộ vào hệ thống đội đặc nhiệm ẩn, với vai trò thiết lập mạng lưới bảo vệ an ninh mạng cũng như lập trình ra các phần mềm tấn công gián điệp vào hệ thống đối thủ. Trên thế giới xếp hạng 3 trong top cao thủ Hacker, Dương Ngạo Thiên hay còn được gọi với bí danh Hawk. Vì đảm bảo an toàn cho hắn, chính phủ đã mã hóa toàn bộ thông tin lí lịch thật của hắn thay vào đó là một hồ sơ giả.

Còn về phần võ công, đây là bí mật chỉ có Ngạo Thiên cùng lão già nhà hắn biết. Có thể nói tóm tắt, cơ thể Ngạo Thiên là một quả bom nguyên tử có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Khi lão già tìm được hắn thì toàn bộ kinh mạch, đan điền đều bị rối loạn bởi các luồng chân khí dao động không theo nguyên tắc, gây tắc nghẽn, dồn nén nội lực, đau đớn vô cùng. Lão già phải dùng chính nội lực của ông để đè ép đi một phần, mới khiến các luồng chân khí lưu chuyển suôn sẽ, nhưng bù lại Ngạo Thiên không trực tiếp vận công được. Cả thời niên thiếu hắn phải sống trong khổ sở, có lúc nội lực dồn nén quá mức khiến cả người hắn đỏ gay, cắn chặt răng mà chịu thống khổ.

Về sau lão già cùng hắn chu du khắp nơi đến các tỉnh nào là Sơn Đông, Tứ Xuyên, Vân Nam, Cam Túc,… tìm kiếm các phương thuốc chữa trị. Khi đến cao nguyên gần khu vực tỉnh Tứ Xuyên, lão già gặp mặt được bằng hữu, may mắn thay vị cao thủ này còn là thầy thuốc. Ông ta rất hứng thú với căn bệnh trên người Ngạo Thiên. Sau 100 ngày thử nghiệm, thất bại lại thử nghiệm, lão già cùng vị cao thủ này quyết định dùng nội lực cả hai, kết hợp với việc cho Ngạo Thiên tu luyện công pháp duy trì điều khí để có thể đè ép phong ấn luồng chân khí bất thường của tiểu Thiên. Nghe ngữ khí của vị cao thủ ngày ấy dường như nguồn chân khí này chính là một may mắn to lớn, bất quá với Ngạo Thiên từ nhỏ phải đối mặt với những đau đớn phát khóc, hắn thật sự chỉ ước mình có thể bình thường như bao đứa trẻ khác. Cùng với việc đè ép nội lực, lão già đồng thời dạy cho Ngạo Thiên rất nhiều tuyệt kỹ, cùng ngoại công. Đến bây giờ, hắn đã tinh thông tất cả, đủ bản lĩnh để “giáo huấn” lại lão già chết bầm ấy rồi.

Đoạn hồi tưởng từng khung từng cảnh ngày trước hiện lên mãi không dứt, Ngạo Thiên như chìm trong suy nghĩ. Nhìn lại tình cảnh bây giờ hắn thật ngao ngán lắc đầu, vì tính hoa si của bản thân mà bị đưa đến tận tương lai, bỏ lại bao công đoạn đang dang dở thật không can tâm a. Chưa kể còn phải đối diện với con nhóc hung hăng mỗi ngày, lòng Ngạo Thiên đau đớn không thôi. Một giọng nói vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn:

- Ây dà tiểu Nguyệt, tiểu Thiên về rồi sao, mau vào nhà đi, trời lạnh lắm.

- Hai đứa xong việc rồi phải không. Tiểu Thiên mau sửa soạn, mai cháu hãy đến trường cũng tiểu Nguyệt.

Ông lão này chính là Tiêu Thần, ông nội của Tiêu Nguyệt Nguyệt. Một lão già điên đúng hiệu, nhiều khi Ngạo Thiên còn cảm giác ông lão này cuồng phát minh hơn cả chuyện phòng the nữa a, ôi thật bất hạnh.

- Cháu nhớ rồi, ông yên tâm.
Ngạo Thiên cười lễ phép với ông lão sau đó quay về phòng mình. Trước khi đi còn khẽ lè lưỡi trợn mắt trêu tức Tiêu Nguyệt Nguyệt.

- Ông à, cháu thật không biết tên vô lại ấy có điểm gì đặc biệt mà ông muốn giữ hắn ta ở lại tương lai nữa.

Ông lão Tiêu Thần nghĩ một lát rồi thầm gật gù.

Tiêu Nguyệt Nguyệt lại vô cùng phiền muộn, trong lòng nghĩ đến cảnh phải sống cùng tên kia là cô không tài nào chịu được, sớm muộn cũng bị tên đó chọc tức chết mất.

- Chậc, chậc, tiểu Nguyệt, ông đã dạy cháu biết bao lần rồi, nhìn người không được nhìn vẻ bề ngoài phải cảm nhận, là cảm nhận đó cháu hiểu không.

Tiêu Nguyệt Nguyệt nghe ông nói vậy bất mãn quá đỗi, phùng má lên. Ngạo Thiên nếu nhìn được cảnh này khéo lại té xỉu mất “ai da, cọp cái còn có mặt dễ thương như vậy sao ha ha ha”.

- Ông, cháu không muốn ở cùng tên đó nữa, ông nhiều tiền vậy thuê cho hắn cái nhà vệ sinh cũ để hắn dọn ra ngoài ở đi.

Ông lão nhìn Tiêu Nguyệt Nguyệt hồi lâu rồi vừa lắc đầu vừa cười. Nguyệt Nguyệt lại lộ vẻ khó hiểu tru đôi môi chúm chím hồng lên:

- Cháu rất nghiêm túc đấy, ông cười gì vậy?

- Ha ha, tiểu Nguyệt, cháu biết không, cháu thật giống hệt mẹ, khi xưa cha cháu theo đuổi mẹ cháu cũng bị ghét như vậy đấy.

- Ta còn nhớ nó từng thẳng thắn nói với ta “cháu không thể chịu nổi khi ở cùng con trai bác”. Kết cục như thế nào không cần ta nói chứ, đó là có một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu đang đứng đây đấy thôi ha ha.

Nói xong ông lão cười khà khà. Tiêu Nguyệt Nguyệt đỏ bừng mặt dậm chân giận dỗi thẹn quá gắt lên:

- Ông... ông, tụi cháu không giống vậy đâu. Không nói với ông nữa cháu… cháu đi ngủ đây.

Tiêu Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa vụt chạy ngay về phòng mình bỏ lại sau lưng là tiếng cười lớn của ông già Tiêu Thần. Nhắc tới bố mẹ mình trong mắt Nguyệt Nguyệt thoáng lộ vẻ đau đớn xong lại nhớ đến lời nói của ông nội, cô xấu hổ vùi mặt vào trong gối, lắc đầu nguầy nguậy, chân đập lên giường, trong phòng yên tĩnh nhưng nghe vang lên khe khẽ lên những tiếng lầm bầm“ Ngạo Thiên đồ khốn, đồ mặt dầy, đồ con heo”.

“Ách xì”. Phòng bên, Thiên ca nhà ta không biết vì sao trước nay chưa từng bị cảm lạnh mà đêm nay liên tiếp hắt xì. Dương Ngạo Thiên khó hiểu, khịt khịt mũi rồi ngồi khoanh chân trên giường niệm khẩu quyết tiến hành vận công.
Đăng bởi: